Cánh chim và cành phượng vĩ

DuongThai

Tiểu thương tích cực
Tham gia
11 Tháng chín 2007
Bài viết
287
Điểm tương tác
0
... Tôi không hối hận vì quyết định của mình, chỉ buồn cho cánh chim thiếu kiên nhẫn...

1. Sinh nhật bạn thân, tôi rủ Nam cùng đi, cũng là để giới thiệu anh với lũ bạn. Tôi hãnh diện đi bên anh, lòng tràn đầy hạnh phúc, giống như đứa trẻ được mẹ mua cho bộ quần áo mới.

Còn lũ bạn thì không tin rằng Nam là người yêu của tôi. Chúng vẫn đùa rằng tôi có trái tim đá thì làm sao yêu ai được. Với lại, theo bọn chúng, Nam quá khác tôi: khóe mắt sắc như dao cạo, hàng mi cong vút... Và chúng nó kết luận hùng hồn:

- Nếu mày yêu Nam thật, mày sẽ không giữ được Nam cho riêng mày. Cậu ta như một cánh chim, còn mày như một cành phượng vĩ, chỉ thở dài nuối tiếc khi chú chim ấy vỗ cánh bay đi.

Những ngày yêu Nam, tôi hạnh phúc, hãnh diện vì có người yêu như anh. Nam lịch lãm, sang trọng, ăn nói có duyên, quan tâm chăm sóc tôi từng tí một. Còn tôi, chỉ là một cô gái tỉnh lẻ chân ướt chân ráo tập tễnh bước vào đời. Nhưng Nam bảo tôi có gương mặt thánh thiện dễ hút lòng người bởi đôi mắt biết nói. Nam bảo rằng anh yêu tôi cũng vì đôi mắt hút hồn ấy.

Tôi yêu Nam với tất cả tình yêu của cô bé mới lớn. Bất kỳ cái gì của Nam tôi cũng thấy đều tuyệt cả. Cả những câu nói giản đơn của Nam cũng làm tôi vô cùng ngưỡng mộ. Tôi thêu dệt một lâu đài hạnh phúc trong đó có Nam, có tôi và có lũ trẻ... như bao cô gái khi yêu mơ về những điều giản dị nhất.

2. Ngày nhận được giấy báo trúng tuyển vào công ty tôi hằng ao ước khi còn là sinh viên, tôi gặp Nam hí hửng khoe, nhưng anh không vui. Nam bảo:

- Em về với anh, sẽ không phải lo lắng bất kỳ điều gì cả. Em ở nhà, ngày ngày chăm sóc con, rồi chiều chiều chờ đón anh đi làm về. Như thế có phải đỡ vất vả hơn không? Em lớn rồi, suy nghĩ cho người lớn một chút. Em đi làm như thế thời gian đâu dành cho gia đình?

Nam nói rồi bỏ đi. Tôi bất ngờ, hụt hẫng. Nam làm tôi thất vọng, thực sự thất vọng. Tôi nghĩ đến cuộc sống dài dằng dặc trong 4 bức tường cùng với nồi niêu, bếp núc, bất giác rùng mình. Đêm đó tôi không sao ngủ được, với điện thoại nhắn tin cho Nam: "Ngày mai em sẽ đi làm. Anh chúc mừng em nhé!". Không một lời hồi đáp.

Công việc cứ cuốn lấy tôi, hết tua du lịch này đến tua du lịch khác, vậy mà mỗi sáng thức dậy vẫn thấy lòng trống trải lạ kỳ của cái cảm giác mất đi một cái gì đó không thể nào bù đắp nổi.

Tôi vẫn giữ quyết định, một quyết định không thể lung lay mỗi khi Nam đến gặp tôi và khuyên tôi từ bỏ ý định đi làm rồi Nam và tôi sẽ cưới nhau. Cái giá mà tôi phải trả để cố bước lên xe hoa với người mình yêu quả là quá đắt. Tôi không thể đánh đổi tự do của mình dù sự tự do ấy u ám biết bao vì không có Nam.

3. Rồi một ngày tôi thấy Nam tay trong tay với một cô gái khác, cười vang cả một góp phố. Tự nhiên tôi cười mà chẳng biết cười vì cái gì. Tôi gom tất cả những gì đã qua và mang ra săm soi, ngắm nghía, thấy trái tim mình se lại. Vậy là tình yêu đã vỗ cánh bay, chẳng hiểu vì sự tự do tôi đã chọn hay tại Nam đa tình không yêu tôi như những gì anh nói và quá cay nghiệt với cuộc sống lứa đôi.

Tự nhiên tôi nhớ tới câu nói của cô bạn thân: "Tình yêu giống như cánh chim, nó sẽ bay đi và không gì giữ được nó cả". Có lẽ tình yêu Nam dành cho tôi đã vỗ cánh bay như một ảo ảnh mà tôi chưa kịp ngắm nhìn.

Bỗng nhiên tôi thấy mắt mình cay cay, môi mình mằn mặn. Tôi đang khóc ư? Có lẽ đây là lần cuối cùng tôi khóc cho tôi, cho tình yêu của anh, cho những ngày đã qua, cho sự tự do mình đã quyết tâm gìn giữ.

Tôi không hối hận vì quyết định của mình, chỉ buồn cho cánh chim thiếu kiên nhẫn, chẳng chịu đậu quá 5 giây trên một cành phượng vĩ để hiểu rằng nó đã gieo vào lòng cành cây bé nhỏ một mũi tên tình yêu và một vết thương khó lành khi nó cất cánh bay đi.

(Theo TGPN)
 
Chỉnh sửa lần cuối:

Bình luận bằng Facebook

Bên trên